Một góc làng tôi. |
Quê hương, hai tiếng thân thương ấy vang lên trong lòng mỗi người với một tình cảm thiêng liêng và sâu lắng. Đó là nơi ta sinh ra và lớn lên, nơi in đậm những dấu ấn của tuổi thơ, nơi chất chứa những kỷ niệm ngọt ngào và cả những nỗi buồn man mác. Quê hương không chỉ là một vùng đất, một không gian địa lý, mà còn là một phần máu thịt, là cội nguồn, là điểm tựa tinh thần vững chắc cho mỗi con người trên hành trình cuộc đời.
Với tôi, quê hương là một vùng quê yên bình, nằm nép mình bên dãy Tây Côn Lĩnh xa xanh. Nơi đó có những con suối nhỏ chảy liu riu, những rặng tre xanh rì rào bên suối, những con đường đất nhỏ quanh co dẫn vào từng thôn làng. Quê hương tôi không có những tòa nhà cao tầng chọc trời, không có những con phố ồn ào náo nhiệt, nhưng lại có một vẻ đẹp mộc mạc, giản dị mà vô cùng quyến rũ. Tết đến xuân về quê hượng lại càng tha thiết trong mỗi con người. Đó là kỷ niệm, là những ngày xa xưa, là những gì còn lưu lại trong tâm trí.
Buổi sáng ở quê hương bắt đầu bằng tiếng gà gáy vang vọng khắp xóm làng, đánh thức mọi vật sau một đêm yên giấc. Ánh bình minh dần ló dạng, xua tan màn sương sớm còn giăng mắc trên những ngọn cây. Những tia nắng ban mai đầu tiên chiếu xuống cánh đồng lúa, làm cho những giọt sương đêm còn đọng trên lá lúa long lanh như những viên ngọc trai. Không khí trong lành và mát mẻ, mang theo hương thơm của lúa non và cỏ dại, tạo nên một cảm giác thư thái và dễ chịu.
Những con đường đất nhỏ ở quê tôi vào buổi sáng trở nên nhộn nhịp hơn. Người nông dân vội vã ra đồng làm việc, những đứa trẻ tung tăng đến trường, những bà mẹ gánh gồng ra chợ, ra đồng bãi. Tiếng nói cười rộn rã vang vọng khắp xóm làng, tạo nên một bức tranh quê hương sống động và ấm áp. Tôi nhớ những buổi trưa hè oi ả, cả lũ trẻ trong xóm rủ nhau ra bờ sông tắm mát. Dòng suối quê tôi không lớn, nhưng nước trong xanh và mát rượi. Chúng tôi tha hồ vẫy vùng, nghịch nước. Những tiếng cười đùa vang vọng cả một khúc sông, xua tan đi cái nóng bức của mùa hè.
Chiều về trên quê hương thật yên bình và tĩnh lặng. Ánh nắng chiều tà nhuộm vàng cả một góc trời. Khói lam chiều từ những mái nhà sàn bắt đầu bay lên, hòa quyện vào nhau tạo thành một màn sương mờ ảo. Tiếng mõ trâu lốc cốc vọng lại từ những cánh rừng xa, như một lời nhắc nhở về sự thanh tịnh và bình yên.
Đêm về ở quê hương lại mang một vẻ đẹp khác. Mùa trăng, ánh trăng vằng vặc chiếu sáng khắp không gian, soi rõ từng con đường, ngõ xóm. Tiếng dế kêu rả rích trong những bụi cỏ, tiếng ếch nhái kêu vang vọng từ những ao hồ. Tất cả hòa quyện vào nhau tạo thành một bản nhạc đồng quê du dương và êm ái.
Con người ở quê hương tôi thật thà và chất phác. Họ sống giản dị, chân thành và luôn giúp đỡ lẫn nhau. Tình làng nghĩa xóm ở quê tôi rất đậm đà. Mỗi khi nhà ai có việc vui buồn, cả xóm đều đến chung vui, chia sẻ chỉ là mấy chảy gạo, bó củi. Những tình cảm ấy đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của người dân quê tôi.
Quê hương không chỉ là nơi tôi sinh ra và lớn lên, mà còn là nơi tôi học được những bài học quý giá về cuộc sống. Đó là bài học về sự cần cù, chịu khó của người nông dân, bài học về tình yêu thương, đùm bọc lẫn nhau của những người dân trong xóm làng. Những bài học ấy đã theo tôi suốt cuộc đời, giúp tôi trở thành một người tốt hơn.
Dù đi đâu, về đâu, tôi vẫn luôn nhớ về quê hương với tất cả tình yêu thương và lòng biết ơn. Quê hương là cội nguồn, là điểm tựa tinh thần vững chắc cho tôi trên con đường đời. Tôi tự hào về quê hương mình, một vùng quê yên bình và tươi đẹp, nơi chôn nhau cắt rốn của tôi. Ở đó có người thân, người quen cả những người chỉ biết nhau láng máng nhưng tất cả đều trở nên gần gũi, thân thương.
Tôi tin rằng, mỗi người trong chúng ta đều có một quê hương yêu dấu. Hãy trân trọng và giữ gìn những giá trị tốt đẹp của quê hương, bởi đó chính là cội nguồn, là sức mạnh giúp chúng ta vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống. Quê hương mãi mãi là một phần không thể thiếu trong trái tim mỗi người, là khúc ca ngọt ngào và thiêng liêng nhất./.